明家的热柠茶

一个一心想要努力赚钱的吃瓜群众

[Trọng Mạnh/ Hùng Bành] Chúng ta của ngàn năm sau

觉得越南文好神奇哦!hhhhhhh

Shalya:

Phần 5-8


Có AU, cẩn thận trước khi đọc

作者/Tác giả: 明家的热柠茶

翻译/Trans: Shalya

Cre: https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404064212329593288

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác.

这篇翻译已经有作者的允许。衷心感谢《 明家的热柠茶》。

Hùng Tử Kỳ = 熊梓淇

Bành Dục Sướng = 彭昱畅

Mạnh Chương =孟章

Trọng Khôn Nghi = 仲堃仪


.

.

.

.

.


5.

Bành Dục Sướng sau khi hoàn thành một phần cảnh quay trong phim Khí Linh, lập tức chạy tới đoàn làm phim Thích khách liệt truyện.

Lịch trình làm việc của cậu rất đầy, thời gian có thể dành cho Thích khách liệt truyện chỉ có khoảng bảy tám ngày mà thôi.

Bành Dục Sướng rất thích kịch bản của thích khách, cũng rất vừa ý nhân vật Mạnh Chương, đất diễn tuy không nhiều, nhưng cái hay nằm ở chỗ đó là một đế vương thiếu niên giỏi về ẩn nhẫn toan tính, và hăm hở tiến lên không ngừng đấu tranh, nhưng thứ đó đắp nặn nên một nhân vật rất đầy đủ, dù kết cục của nhân vật đó thật khiến người ta tiếc thương, nhưng đó là một nhân vật khiến cậu nóng lòng muốn thử diễn.

Cậu từng vô số lần nghiền ngẫm luyện tập nhân vật này, vốn cậu cũng không lo gì, nhưng gần tới ngày vào đoàn cậu lại bắt đầu nằm mơ thấy những giấc mơ kì lạ, còn chẳng thể kể cho người khác hay.

Cậu luôn mơ thấy mình và một vị trưởng bối chầm chậm rảo bước giữa những căn phòng, trước mắt hình như có đám người đang thảo luận gì đó, cảnh chung quanh rất mông lung, chỉ có một bóng người cực kì quen thuộc, khiến Bành Dục Sướng dù đang nằm mơ cũng có xúcđộng muốn khóc. Nhưng khi cậu muốn nhìn kỹ lại, thì người và cảnh vật đều tiêu tán, chỉ còn lại bóng người kia chậm rãi quay đầu nhìn chăm chú vào cậu. Ngườinọ giống hệt Hùng Tử Kỳ, chỉ là người nọ mặc áo dài vấn tóc, lẳng lặng đứng ởđó.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Bành Dục Sướng muốn mở miệng gọi một tiếng "Hùng Tử Kỳ" lại đột nhiên phát hiện khóe mắt phải của người nọ không có nốt lệ chí yêu diễm kia.

Anh là...

Cái tên rõ ràng đã đến bên miệng, nhưng Bành Dục Sướng không cách nào nói ra được.

Nhẫn nhịn nuốt xuống tiếng gọi làm ngực cậu đau buốt.

Bành Dục Sướng giãy giụa tỉnh lại, ngây ngẩn nhìn trần nhà, khẽ nỉ non:

"Trọng KhônNghi..."

Có đôi lúc Bành Dục Sướng sẽ mơ thấy những cảnh khác.

Cậu thấy Trọng Khôn Nghi quỳ giữ hoa viên, cậu thấy Trọng Khôn Nghi ở trước mặt mình miệng mồm lưu loát.

Cậu nghe Trọng Khôn Nghi gọi mình là ‘vương thượng’, cậu cũng nghe mình gọi người đó là "Trọng khanh" .

Cậu nghe Trọng Khôn Nghi nói ‘mong vương thượng hoàn thành tâm nguyệt, mãi luôn vui vẻ’."

Cậu nghe mình nói ‘Trọng khanh, ngươi với bổn vương là độc nhất vô nhị’."

...

Những cảnh mơ hỗn loạn dây dưa làm Bành Dục Sướng không cách nào phân rõ đâu là hiện thực đầu chỉ là mơ.

Trong mơ, mỗi một lần cậu nhìn về phía Trọng Khôn Nghi đều xen lẫn ngọt ngào và chua xót, khiến cậu không biết nên làm sao để suy diễn nhân vật Mạnh Chương kia, càng không biết nên tiếp tục ở chung với Hùng Tử Kỳ thế nào.

Càng tới gần lại càng sợ hãi, Bành Dục Sướng bắt đầu ngóng trông ngày vào đoàn có thể lâu đến hơn mộtchút.

6.

Cảnh đầu tiên Bành Dục Sướng diễn khi vào đoàn, là cảnh Mạnh Chương ở ngoài thành đưa tiễn Trọng KhônNghi và Tô Nghiêm.

Cảnh này không khó,thoại cũng không nhiều, nhưng sắc mặt Bành Dục Sướng cực kì khó coi.

Tuy rằng đã trang điểm,nhưng Hùng Tử Kỳ vẫn nhìn ra được Bành Bành chỉ đang cố gắng lấy tinh thần đểlàm việc.

Hùng Tử Kỳ vốn định tiếnlên quan tâm một chút, nhưng nhìn Bành Dục Sướng nghiêm mặt xem kịch bản, anhđột nhiên thấy sợ hãi. Tình cảm mơ hồ như lọt vào sương mù trong những giấcmộng kia, làm Hùng Tử Kỳ rất chột dạ, do dự lúc lâu anh cũng chỉ dám đứng từ xanhìn ngóng.

Bành Dục Sướng quả thậtđang cực kì khó chịu, nguyên nhân là vì cảnh mơ mỗi tối khiến cậu mệt mỏi về cảtâm thần lẫn thể xác.

Sự phát triển của cảnhmơ đã khiến Bành Dục Sướng ngày càng mê mang, ban đầu có thể tự lừa mình dốingười rằng nhất định là do ban ngày, cậu đọc kịch bản nhiều quá nên tối mới mơthấy cảnh trong kịch bản, thế nhưng hai hôm nay, thứ cậu mơ đã vượt ra khỏiphạm vi của kịch bản, Bành Dục Sướng muốn tiếp tục lừa dối bản thân cũng khôngđược nữa rồi.

Trong mộng cậu và HùngTử Kỳ, không, là Mạnh Chương và Trọng Khôn Nghi sẽ cùng nhau phê duyệt tấuchương, cùng nhau dùng bữa; Trọng khanh nhà cậu võ nghệ cao cường, khi rảnh cònsẽ múa một bài hay đàn một khúc cho cậu nghe; hoặc vào ngày lễ tết, khuyếnkhích cậu ra cung cùng đi dạo chợ đêm của dân gian, chỉ cần cậu nói “Trọngkhanh, mấy chuyện này không hợp lễ”, Trọng Khôn Nghi sẽ dịu dàng cười nói“Vương thượng hãy còn là thiếu niên, chúng ta chỉ đi thể nghiệm cuộc sống củadân gian, không có gì đâu " ...

Chỉ là những chuyện vụnvặt hàng ngày, lại chân thật tới khó tả, sáng sớm tỉnh lại, miệng cậu như vẫncòn đọng lại mùi chua ngọt của xâu mứt quả.

Cảnh mơ đêm qua lại cànggiống thật hơn, cậu mơ thấy mình khoác một cái áo khoác làm bằng lông hồ ly,đêm khuya lén lút đi tới chỗ ở của Trọng Khôn Nghi ngoài ngoại ô. Sau khi NamTúc đánh bại Thiên Ki, tam đại thể gia liên hợp nhau bức cậu xưng thần với NamTúc, cậu vốn định chờ Trọng Khôn Nghi về vương thành rồi sẽ cùng anh thươnglượng kế sách vẹn toàn, lại nghe được tin trên đường về Trọng Khôn Nghi bịbệnh, nên nấn ná ở ngoài ngoại ô vương thành mấy hôm. Về công về tư, cậu đều khôngthể chờ đợi, thế là quyết định tự chạy tới thăm anh để có thể an tâm.

Không kinh động bất cứai, cậu bước chân vào căn phòng đầy mùi thuốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấyTrọng Khôn Nghi đang nằm trên giường. Khẽ khàng bước lại bên giường, nhìn thấyđôi mày anh đang chau chặt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không còn chút máu, khônứt … Trọng Khôn Nghi yếu ớt nhường này làm cậu thấy rất xót xa, có lẽ là bốnbề tĩnh lặng không còn bất kì âm thanh nào, có lẽ người cậu tin tưởng nhất đangngủ say, nên bao uất ức trong lòng cậu cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa bộcphát ra hết.

"Trọng khanh... Bổnvương... Ta rốt cuộc phải làm gì đây..."

Bành Dục Sướng cảm thấygiọng mình đang run.

"Đại quân Nam Túccàng đến gần, châu huyện xảy ra động đất, một nửa phòng tuyến Lăng tư khôngkiệt lực xây dựng đã bị hủy … Mùa đông năm nay biến đổi thất thường lại thêmdịch bệnh lan tràn..."

"Mọi người đều đangbức ta... Bức ta xưng thần với Nam Túc …. Nhưng ta không cam tâm..."

"Trọng khanh... Takhông muốn Thiên Xu mất trong tay ta … không muốn thành tội nhân của ThiênXu..."

"Trọngkhanh..."

Lúc Bành Dục Sướng độtngột mở mắt bừng tỉnh, cậu rõ ràng vẫn cảm nhận được nỗi chua xót của MạnhChương.

Chóp mũi cay quá, cậuđưa tay lên mặt.

Hóa ra cậu khóc thậtrồi.

Bành Dục Sướng xoay ngườichôn mặt vào gối.

May mà Vĩ Tấn chungphòng với cậu, mấy hôm nay phải chạy công việc khác, nên không ở trong đoànphim, thật may quá.

7.

Cảnh tiễn đưa này quayrất thuận lợi, ngày hôm đó Hùng Tử Kỳ cũng hiếm khi rảnh rỗi được một bữa,không có cảnh diễn.

Hôm qua phải quay cảnhđêm, hôm nay lại phải dậy sớm, giờ anh buồn ngủ chết được.

Về phòng mình, anh qualoa rửa mặt, một bên ôn tập lời thoại cho ngày hôm sau, một bên tựa đầu vàogiường ngủ thiếp đi.

Trong mộng Hùng Tử Kỳthấy người mình lạnh run, chân tay không còn chút sức nào. Thân thể nặng nề,mắt cũng không mở nổi, như thể anh đang bệnh rất nặng, cực kì khó chịu.

Cửa phòng khẽ mở, cóngười bước vào phòng anh.

Dù người nọ đã rất cẩnthận, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng và tiếng hít thở thậtnhỏ.

Tiếng bước chân dừngtrước giường, sau đó im lặng thật lâu.

Bóng tối và im lặng làmHùng Tử Kỳ rất hoảng hốt, lúc anh mơ mơ màng màng, một tiếng “Trọng khanh” chậmrãi vang lên, làm Hùng Tử Kỳ lo lắng vô cùng.

Vương thượng của anh,xưa nay luôn chăm lo việc nước, dù triều đình và thế gia cản trợ rất nhiều,nhưng cậu chưa bao giờ bị hiện thực áp bức tới mức phải khom lưng cuối đầu.Vương thượng của anh, đã bất lực thế này bao giờ?

"... Trọng khanh...Ta nên làm sao đây..."

Kèm theo tiếng khóc nứcnỡ, là giọt nước mắt rơi trên khóe mắt anh, làm mi mắt Hùng Tử Kỳ khẽ run lên.Giọt nước mang theo chút độ ấm ấy, chậm rãi chạy dài, cuối cùng biến mất vàotóc mai.

Ngực Hùng Tử Kỳ đaubuốt, vương thượng nhà anh rốt cục cũng chỉ là một đứa trẻ bị bắt thừa nhận quánhiều.

"... Mọi người...Đều bức ta..."

Không phải tất cả, cậucòn có tôi.

"... Thiên Xu mấttrong tay ta... Thiên Xu tội nhân..."

Vương thượng của tôi,đừng khóc.

Hùng Tử Kỳ cố gắng mởmắt ra, thế nhưng mí mắt như có thứ gì rất nặng rất nặng đè lên, anh không cáchnào nhúc nhích đươc.

"Trọngkhanh..."

"Vươngthượng!"

Hùng Tử Kỳ bật dậy thảngthốt gọi.

Ánh đèn leo lát từtoilet chiếu ra, ánh lên cái bàn bày đầy đồ ăn vặt và giá áo hơi lộn xộn.

Giường bên cạnh Tra Kiệtđang ngủ say sưa, thi thoảng còn vang lên vài tiếng ngáy.

Lại là cảnh mơ...

Hùng Tử Kỳ co người, haitay ôm gối nhắm mặt lại, mặt cho trái tim đang rung động của mình dần bìnhtĩnh.

Anh giơ tay lên.

Vuốt ve nốt lệ chí trênkhóe mắt bên phải của mình.

Giọt nước mắt trong mơkia, như thể đã cắm rễ sâu vào da thịt anh, hằn lên một dấu ấn trong linh hồnanh.

Dường như đã qua rất lâurồi.

8.

Những phân cảnh quayphim của tổ Thiên Xu đều cực kì thuận lợi, lại thêm những lúc Bành Dục Sướng vàHùng Tử Kỳ diễn chung, từ lời kịch, vị trí, biểu tình, tới động tác đều cực kìăn ý. Cả đạo diện cũng không ngừng giỡn rằng hai người họ không giống như lầnđầu tiên quay phim chung với nhau.

Mỗi lúc này Bành DụcSướng chỉ có thể mỉm cười cho qua, còn Hùng Tử Kỳ lại nói thêm vài câu chọccười mọi người.

Những cảnh tượng đã xemqua vô số lần trong mơ, làm sao có thể không diễn tốt cho được?

Chỉ chớp mắt bảy ngày đãqua, Bành Dục Sướng chỉ còn lại một cảnh nữa là kết thúc toàn bộ phân cảnh củamình.

Cảnh cuối cùng, cũng làcảnh quan trọng nhất—— quân thần quyết liệt, ôm bi thương nằm xuống.

Hùng Tử Kỳ ở trong phònghóa trang, mặc thêm tầng tầng lớp lớp quần áo vàng chói, buộc tóc, mang phátquan.

Nhìn Trọng Khôn Nghitrong gương, anh không khỏi nhớ tới giấc mơ đêm qua.

Quân thần ly tâm, mỗingười đi một ngả. Một đường cực nhọc đi tới nơi đóng quân ở biên cảnh, cuốicùng lại nhận được tin vương thượng đã qua đời.

Anh chỉ thấy hoa mắt ùtai, có một tiếng nổ rầm trời vang lên trong đầu anh, anh như mất hết sức lựcngã ngồi dưới đất, rồi trực tiếp ói ra máu.

Tầm mắt mơ hồ, chỉ nghetiếng cười của mình như một cái ống bễ rách nát, thô rát tới đáng sợ. Cổ họngbị máu tươi phun ra làm rách, miệng đầy mùi tanh và nước mắt mặt chát. Nỗi hốihận lan tràn khắp toàn thân ép tới mức anh gần như không thở nổi.

Trọng Khôn Nghi, anh cóhối hận không?

Hùng Tử Kỳ hóa trangxong, đi ra phim trường.

Đồ của Bành Dục Sướngđơn giản hơn của anh nhiều, nên cậu đã xong từ lâu và ngồi ở trường quay đợi.Hùng Tử Kỳ bước vào tẩm điện, nhìn thấy Bành Dục Sướng đang nằm trên giường, đắpchăn, như đang ngủ say.

Hùng Tử Kỳ nhìn chungquanh, nhân viên công tác ai nấy đều bận rộn, chắc là không quay sớm được rồi,vì thế anh bất giác bước lại cạnh giường.

Bành Dục Sướng có một gương mặt non nớt đáng yêu, lúc tạo hình Mạnh Chương lại cố ý dùng tóc mái đểtăng thêm cảm giác thiếu niên, giờ nhìn cậu bình yên nằm trong đệm chăn, khuônmặt trắng bệch càng khiến cậu thêm phần yếu ớt vô tội.

Hùng Tử Kỳ ngồi tựa vào đầu giường, nghiêm túc nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Bành Dục Sướng.

Người đáng yêu vậy, không hiểu sao Trọng Khôn Nghi lại có nhẫn tâm vậy nữa.

Bành Dục Sướng đeo tai nghe nghe nhạc, ngủ khá say, Hùng Tử Kỳ nhìn tai nghe bên phải của cậu rớt ra ngoài, tò mò cầm lên nhét vào tai phải mình.

Bên tai truyền tới giọng nữ ngọt ngào, Hùng Tử Kỳ dù sao cũng đang rảnh, thế là lấy tay chống cằm, cẩn thận nghe bài hát nọ.

【 Cảnh tượng đẹp nhất đời em 】

【 Là gặp được anh 】

【Đứng giữa biển người mờ mịt lẳng lặng ngóng nhìn anh 】

【 Xa lạ quá lại quen thuộc quá 】

Hùng Tử Kỳ ngẩn người, hơi ngẩng đầu nhìn Bành Dục Sướng.

【 Nếu thay đổi một không gian khác, thay đổi cả thân phận và danh tính】

【 Thì chỉ mong nhận ra được ánh mắt anh】

Trang Chu mộng điệp.

Đêm đêm chìm vào cảnh mơ, dù Hùng Tử Kỳ có lý trí mấy, thì cũng đã không còn biết vị trí của Bành Dục Sướng trong lòng mình là gì. Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay là …. Tựa như một vị cố nhân đã xa cách mấy đời?

【 Ngàn năm sau anh sẽ ở nơi nào 】

【Phong cảnh nơi anh ở ra sao】

【 Câu chuyện chẳng phải quá đẹp của chúng ta】

【 Lại khó quên nhường này 】

Cậu của ngàn năm sau …đây nhất định là chuyện mà Trọng Khôn Nghi muốn biết nhất.

Hùng Tử Kỳ cảm thấy khóe mắt mình hơi nóng lên, anh quay đầu sang bên nhìn nơi khác.

"Trọngkhanh..."

Hùng Tử Kỳ bất ngờ nghe được một tiếng gọi, lòng run lên.



-------------------tbc----------------

评论

热度(7)

©明家的热柠茶 | Powered by LOFTER